Tôi vẫn thường mơ về một thành phố nọ
Nơi cơn mưa chiều hay bất chợt ghé qua
Giữa những xe cộ đông đúc phồn hoa
Có thứ bình yên thật là đẹp đẽ
Nơi đó trong những năm tháng tuổi trẻ
Tôi đã đi qua biết bao nhiêu con đường
Thái Văn Lung, Đồng Khởi, Trần Kế Xương
Tôi cũng chẳng thể nào nhớ hết nổi
Nơi đó là những cuộc hẹn sớm tối
Dưới ánh đèn vàng trên từng con phố quen
Hàng cây xanh cũng im lặng trong đêm
Lắng nghe những câu chuyện chẳng bao giờ muốn dứt
Nơi đó là sự ngại ngùng thoáng chốc
Là những trăn trở chẳng thể đặt tên
Những bản tình ca chờ được cất lên
Là những tiếc nuối, ngập ngừng và khờ dại
Là nơi,
tôi đã để
một phần con tim mình
ở lại.
SG, 10/2020